Thứ Năm, 10 tháng 12, 2009

MỘNG VỀ MỘT THUỞ NGUYÊN NIÊN




Thưa Bà, Bà có con đẹp quá !

Như thể... muôn đời ở mai sau...

Cho tôi kính chào Maria phước lạ !

Ôi nhẹ làm sao tiếng kinh cầu...

Này cánh tay nào đã dang ra ?

Như đón cùng tôi vũ trụ ...nhòa

Một nét yêu nhìn thiên niên kỷ

Cúi xuống đời đau, lạ hóa nhà ...

Người ngủ lên trần gian, lạnh quá !

Một chút cỏ dìu, ấm hơi qua...

Xa kia, vọng lại trùng sương nhạc

Hòa tiếng lòng đêm, tiếng oa oa ...

Mẹ nâng tay bế, trời yên lắm...

Đồng cảm ngàn sau sữa mẹ hiền !

Cho tôi nhớ chút thơ ...vàng vọt

Chẳng đủ bừng lên thuở Nguyên Niên ...

Những chú chăn cừu xưa đứng lại

Đôi tay, đôi mắt đượm mơ về...

Cha già... nét mặt hằng tươi... mãi

Gậy đọng trân gian, một chân quê...

Cho tôi cúi xuống đôi bờ tưởng...

Hôn nhẹ chân tình nỗi yêu thương

Rồi hát như đời còn giao hưởng...

Một ý tình chung đẹp theo đường...

Hãy yêu người và hãy yêu nhau...
Xưa nối nghìn sau, nhịp mơ cầu!
Cho em chiều lên rưng mắt biếc

Một cánh diều chao cũng nao nao ...

( Viết nhân tháng 5 Kính Đức Mẹ,1990... )

Tứ Duy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.