ĐỂ NHẬN RA
SỰ HIỆN DIỆN CỦA CHÚA
SỰ HIỆN DIỆN CỦA CHÚA
Lm Trần Bình Trọng
Mặc dầu đã theo Chúa 3 năm, nghe Lời Chúa giảng dạy, và chứng kiến phép lạ Chúa làm, các tông đồ vẫn còn mang quan niệm sai lầm về Đấng Cứu Thế. Họ nuôi hy vọng là Đấng Cứu Thế sẽ thiết lập một vương quốc trần gian, hùng mạnh, khả dĩ có thể đánh đuổi quân La Mã đang cai trị họ thời bấy giờ, và đưa dân tộc họ lên hàng bá chủ hoàn cầu. Cũng vì mang quan niệm đó mà bà mẹ hai Tông đồ Giacôbê và Gioan đã xin Chúa cho hai con mình được ngồi một bên tả và một bên hữu Chúa.Cuộc tử nạn của Chúa Kitô trên thập giá đã khiến cho các môn đệ vỡ mộng, làm tiêu tan mọi mối hy vọng của các ông. Do đó hai môn đệ đã bỏ thành Giêrusalem trở về Em-mau quê quán mình. Nói cách khác, họ quyết định bỏ cuộc. Mặc dầu Chúa đã tiên báo về cuộc tử nạn và phục sinh của Người, các môn đệ vẫn không hiểu.
Hai môn đệ bỏ cuộc hôm nay cố gắng tìm kiếm trong Thánh Kinh những lời lẽ để cắt nghĩa về cuộc khổ nạn của Thầy mình. Và dọc đường Chúa đã hiện ra với các ông, đàm đạo với các ông và nói: "Chớ thì Đức Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy thì mới được vào vinh quang sao? Đoạn Người bắt đầu từ Môisen đến tất cả các tiên tri, giải thích cho hai ông tất cả các lời Kinh thánh chỉ về Người "(Lc 24, 26-27). Nhờ đó mắt họ được mở ra và họ nhận ra Chúa lúc Người bẻ bánh. Khi hai môn đệ nhận ra Người khách lạ, không là ai khác ngoài Thầy mình, họ liền vội vả trở về Giêrusalem để báo tin cho các tông đồ. Và họ được biết rằng, các tông đồ cũng đã xác tín về việc Chúa Phục sinh, vì Simon Phêrô đã nhìn thấy Chúa. Trong khi họ bàn luận với nhau về những sự việc mới xẩy ra, thì Chúa lại hiện ra giữa họ.
Hai môn đệ trên Em-mau cùng đồng hành với Chúa, đàm đạo với Chúa mà không nhận ra Người. Sở dĩ có trạng huống đó, là vì họ đã tự đóng khung trong cái tư tưởng và quan niệm của họ về Đấng Cứu Thế. Có lẽ họ chỉ nghĩ thôi, từ nay sẽ không còn hi vọng địa vị nọ địa vị kia trong vương quốc Chúa. Họ để cho mình bị chìm đắm và chôn vùi trong cái buồn khổ của cảnh tử nạn ngày Thứ Sáu Tuần Thánh. Cái nỗi buồn chán thất vọng đã đè nặng trên con người họ, khiến họ không thể vươn lên trên và vượt ra ngoài cái khung của con người họ, cho tới khi họ mời người khách lạ vào nhà, vì khách cần chỗ nghỉ, họ mới nhận ra Chúa.
Ta biết Chúa hiện diện khắp mọi nơi, Chúa ở chung quanh ta, nhưng ta không nhận ra Người. Hàng ngày và xung quanh ta, đều có ghi khắc những dấu vết của Chúa, và công trình của việc Chúa tạo dựng. Tuy nhiên ít khi ta cố gắng tìm kiếm hầu có thế khám phá ra những dấu vết của Chúa, để ý thức về sự hiện diện của Người. Có lẽ bởi vì ta tự đóng khung trong cái vỏ ốc của mình. Ta để cho những phiền muộn thái quá đè nặng trên con người ta, khiến ta không vượt ra khỏi mình, làm cho tư tưởng, ý nghĩ của mình, làm cho tư tưởng, ý nghỉ và cảm tình của ta bị giới hạn trong thân xác. Thêm vào đó, những bận tâm về sự việc trần thế cũng làm cản trở cho việc đến với Chúa. Vậy để khám phá ra sự hiện diện của Chúa, để có thể cảm nghiệm được việc Chúa hiện diện quanh mình, người ta phải loại bỏ những chướng ngại vật trong đời sống: những bận tâm, lo lắng, những tham vọng hão huyền....
Các môn đệ không nhận ra người khách lạ, nếu họ không mời Chúa vào nhà. Ta cũng sẽ không nhận ra Chúa hiện diện quanh mình, nếu ta không mời Chúa vào nhà tâm hồn. Nếu ta tự đóng cửa nhà tâm hồn thì Chúa cũng đành bó tay, vì Chúa đã cho loài người tự do lựa chọn và Chúa tôn trọng tự do của loài người.
Cũng như hai môn đệ làng Em-mau đã mời Chúa vào nhà, hôm nay ta cũng hãy mời Chúa vào nhà tâm hồn, và mở rộng tâm hồn đón nhận lời Chúa và ơn Chúa, để quyền năng Chúa tác động tâm hồn và đời sống.
(tinmung.net)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.