LỐI NHỎ VÀO TRỜI
Giữa cuộc đời trăm vạn nẻo đường, nhân loại thật không biết tìm đâu ra cho được con đường hạnh phúc. Cuộc sống mênh mông, không biết đâu là cùng đích, là bến bờ. Con người được “vất” vào thế giới như kẻ lang thang đi tìm sự bất tử mà chả biết đến khi nào mới gặp. Khao khát hạnh phúc, đói khát hạnh phúc và mong mỏi hạnh phúc, con người trầy trụa, vật lộn hằng năm với những kiếm tìm Chân Thiện Mỹ.
Thế nhưng, càng tìm càng mất, nhân loại khốn đốn trong vòng xoáy của cuộc sống, tham vọng bạc tiền, địa vị, tình yêu... con người không có khả năng bảo tồn sự sống. Lăn lộn giữa sóng đời, con người bế tắc, không tìm ra lối giải thoát. Chính tội lỗi đã đẩy con người vào ngõ cụt.
Đức Kytô đến, khai mở con đường giải thoát thật, không hứa hẹn ảo, Ngài rộng ban cho thế giới chính mạng sống của Ngài để đổi lấy vận mạng nhân loại. Không muốn con người diệt vong, Thiên Chúa giải cứu họ bằng chính giá máu Con Một Ngài. Con đường ấy, chính Đức Giêsu đã khai mở và vạch ra, không những thế, Ngài còn đến sống trước điều Ngài hứa, hầu gia tăng niềm xác tín cho nhân loại.
Khao khát giải thoát, mong ước giải thoát nhưng con người lại sợ mất mát, đau khổ. Chính vì sợ, mà nhân loại không thoát nổi tham vọng để sống cho Thiên Chúa. Có con đường nào thập giá hơn con đường của Đức Kytô? Có con đường nào vinh quang hơn con đường thập tự của Ngài. Thế mà, chả mấy ai dám bước vào lối hẹp ấy.
Lối hẹp đầy gai, đầy chết chóc, đau khổ và mất mát, vậy mà phía cuối con đường lại là triều thiên vinh hiển sáng lạn. Còn đường thênh thang thì mang đến diệt vong, vì đường đầy tự do, đường hưởng thụ. Thế nhưng, ai cũng chọn đường rộng, chả ai muốn chọn cho mình lối đi chật hẹp, gò ép, cào xước bản thân. Ai mà chả thích thoải mái, tận hưởng mọi khoái cảm cuộc đời. Vậy đấy, nên suốt đời nhân loại chỉ có khóc, nước mắt chảy dài đời mẹ đến đời con, thế hệ này nối tiếp thế hệ kia. Người ta khóc vì bất hạnh, vì tranh chấp, bất công, chém giết, sát hại, vậy mà người người đua nhau cứ tuốn vào đó. Cơn lốc đam mê hưởng thụ đã cuốn nhân loại vào quỹ đạo tội ác là vậy.
Tự nhiên, chẳng ai có thể sống chính trực, bất kể ai muốn nên hoàn thiện, đều phải gắng sức chiến đấu vượt thắng chính mình. Không có chiến thắng nào huy hoàng cho bằng chiến thắng bản thân. Thế nhưng, thắng thua để làm gì, nếu không phải là sống cho Thiên Chúa và thuộc trọn về Ngài. Không ai trong đời có thể giúp bạn thoát mọi vấn vương trần thế, nếu bạn không biết hãm mình ép xác hy sinh, không biết cậy nhờ vào Đấng làm chủ đời bạn. Phải vào qua cửa hẹp, bỏ mình là vì vậy, thì mới có thể sống hạnh phúc.
Nhân loại ngộ lắm, ngại gian khổ nhưng thích hưởng vinh quang, chỉ thích tự do, thoải mái mà e dè lề luật. Thực ra, luật lệ cũng là để bảo vệ con người, chứ không phải án phạt. Trớ trêu cũng bắt đầu từ đó, không giữ nổi lề luật, con người phớt tỉnh lề luật, chà đạp lên lề luật để tìm kiếm tham vọng, không cần biết đến Thiên Chúa là ai. Chính bởi vậy, mà cổng nào Nước Trời mở cho họ được.
Lạy Chúa, lối vào trời nhỏ quá, con chẳng thể vào lọt, mặc dầu con đã cố gắng giảm hãm sự lớn lên của mình mỗi ngày. Không biết bao lần con đặt chân lên ngưỡng cửa Nước Trời mà vẫn loay hoay chả sao vào được. Có lẽ bởi thân hình con lớn quá, cồng kềnh quá vì những mớ hành lý danh vọng nặng nề, trái tim bệnh hoạn của con rối rem quá với những mớ bòng bong rối nhùi quấn chặt đam mê trần thế. Con muốn được giải thoát nhưng càng trốn chạy con càng lao vào cơn lốc ích kỉ. Hiện con đang ở trước cửa trời, con đã đứng ngoài ấy rất lâu nhưng chả thể vào được. Xin Ngài mở cửa giúp con, dắt con vào với trái tim yêu thương nhân hậu, để con vĩnh viễn thuộc trọn về Ngài. Xin Ngài nên như lối nhỏ cho con quảng đại bước theo, mà vào tới quê trời vinh phúc.
M. Hoàng Thị Thuỳ Trang, ICM.
(nguồn : thanhlinh.net)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.